Em nữ sinh dễ thương bị tôi địt cho tung lồn

Mình phải tìm hiểu, không thể để vậy.” Anh nhìn qua cửa sổ văn phòng, ánh mắt đượm buồn nhưng quyết liệt. Tối đến, góc phố vắng gần công viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lập lòe trên vỉa hè ẩm ướt. Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững? Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”
Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng nghiệp. Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi.