Bà xã múp míp cho ông xã nhân trần cả đêm luôn

Bà xã múp míp cho ông xã nhân trần cả đêm luôn

Bà xã múp míp cho ông xã nhân trần cả đêm luôn

Hoàng khựng lại, tay siết nhẹ vai cô, giọng thoáng lạ: “Vợ, em sao vậy, em còn mệt hả?” Thư lắc đầu, “Dạ, không sao đâu anh, do anh làm em đừ người tối qua đó,” nhưng bàn tay cô dưới chăn run nhẹ, lòng rối: “Anh nghi gì rồi sao nổi, mình không được để anh biết.” Hoàng gật đầu, xách cặp đi, nhưng khi đóng cửa, anh ngoảnh lại nhìn Thư qua khe hở, mắt thoáng nét trầm tư. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Nam ngồi đợi trên ghế đá dưới tán cây bàng, áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu, thái độ nhẹ nhàng khác hẳn hôm qua:

“Thư, em tới rồi, anh xin lỗi, hôm qua anh sai, chỉ tại em làm anh không thể quên được thôi, mình từng mặn nồng tại phòng khám mà”

Thư ngồi xuống, cách xa một khoảng, giọng cứng:

“Anh Nam, em không muốn tiếp tục, em có gia đình, anh đừng làm khó em nữa, chuyện trước đây là sai lầm của em, em xin anh quên đi.”

Nam nhìn cô, mắt thoáng buồn nhưng khóe môi khẽ nhếch:

“Anh biết, em yêu Hoàng, anh không ép, nhưng em không thể phủ nhận em cũng thích anh chạm vào, đúng không? Thư lắp bắp:

“Dạ, không, em không biết, chắc tình cờ thôi,” lòng rối như mây mờ ngoài trời,” Hắn theo mình làm gì, có Hoàng ở